Thứ Ba, 5 tháng 8, 2014

THẢM THƯƠNG VÀ TỘI NGHIÊP!



Đơn vị nọ cứ 5 năm tổ chức gặp mặt cán bộ về hưu và những cán bộ đương chức một lần. Năm nay tròn 30 năm, nên đơn vị mời cả dâu rể cùng đến dự. (Có giấy mời đàng hoàng) Ô kê quá tốt. Bởi sau những thành công của những ông chồng, luôn có bàn tay ân cần, đảm đang... của các bà vợ. (Vào thời buổi hiện đại này thì cần phải nghĩ rộng hơn một chút. Những ông chồng luôn là cánh tay đắc lực, những trợ lý sắc sảo của những bà vợ ở các cơ quan, công sở... bởi dù ít dù nhiều gì thì ngoài vấn đề phải hoàn thành công tác, mưu sinh của mình, họ còn phải cố gắng tạo mọi điều kiện có thể, thậm chí hy sinh một số quyền lợi, đam mê của mình... để vợ hoặc chồng mình yên tâm hoàn thành công tác ở cơ quan. Đồng thời mở mặt với xã hội. - Hơn nữa trong việc nuôi dạy con cái, thì hai bên đều có trách nhiệm nghĩa vụ như nhau.)
Suốt cả tuần liền, rất nhiều cô dâu, chú rể đã cố thu xếp công việc của mình, trau chuốt, chăm lo sắc đẹp, cố tạo dáng... hồi hộp đón chờ ngày trọng đại nhất trong đời.
Thế nhưng than ôi! Khi đến nơi thì chả ai thèm ra đón tiếp, bắt tay chào hỏi dâu rể một tiếng. Họ chỉ bắt tay nhau và bắt tay với các cán bộ ban ngành mà thôi. Buổi giao lưu diễn ra, chỉ những con người đáng quý của cơ quan và những cán bộ cao cấp như hiệu trưởng, hiệu phó, giáo viên chủ nhiệm, giáo viên bộ môn của các thời kỳ được ngồi trong hội trường mát lạnh mà thôi. Tất cả tự do, thoải mái giao lưu, đùa cợt với nhau...Còn những cô dâu, chú rể của cơ quan thì thảm thương vô cùng. Họ bị đuổi khéo ra ngồi vật, ngồi vờ ở các góc cây, lề đường, hè phố... chờ chồng, vợ mình cùng các đại biểu cấp bự thân ái bắt tay "nỉ hảo, nỉ hảo" phát biểu chán chê...Rồi sau đó "những người chủ" của cơ quan đáng kính nọ, cho gọi tất cả dâu rể tập trung lại, dẫn ra nhà hàng và cho ngồi riêng ... để tự do đánh chén một bữa no say rồi mà biến. - Y như bố thí thức ăn cho kẻ ăn xin, đói khát vậy.
( Họ không cần biết trong số dâu rể cũng có những cán bộ của các phòng, ban, sở, Y- bác sĩ, Giáo sư, Giáo viên, cán bộ công chức, nhà văn, nhà báo, sĩ quan Công An, quân đội, văn nghệ sĩ... Họ cũng rất bận việc, nhưng vì tôn trọng cơ quan của vợ hoặc chồng mà bớt chút thời gian để đến, chứ thực sự họ không vì miếng ăn. Và việc ngồi nhà hàng đối với họ cũng không có gì là lạ. Hơn nữa đã là đội ngũ trí thức, thì ai dại mà tranh phần của vợ hoặc chồng phát biểu cơ chứ.)
Mà cho dù có biết đó là ai? thì thì họ cũng mặc. Họ quan điểm đã là dâu rể của cơ quan này, thì chỉ là những kẻ cù lần, quê mùa, dốt nát...suốt đời chỉ biết cúi đầu phục vụ họ bất cứ nơi đâu, lúc nào... mà thôi.
Hôm nay và mải mải về sau, dâu rể đơn vị nọ chỉ là những kẻ xe thồ, bưng bê, liếm bát ... Oai hơn một chút họ tôn trọng dâu rể như những kẻ cù bất cù bơ, tha phương cầu thực, ấu trỉ... Không thể ngồi ngang hàng họ trong buổi giao lưu hôm nay.
Thôi thế thì về đi. Và từ nay đừng có tự hào, ảo tưởng rằng: chồng, vợ mình đang công tác tại một đơn vị danh giá này nọ nữa nhé. Chút hào quang le lói đó, không mảy may đến với kẻ ăn, người ở đâu.
Thôi về đi và hãy lo cho bản thân mình trước, đừng hy sinh vô ích nữa! Thắc mắc mà chi. Hôm nay cơ quan nọ ưu ái cho đến ngồi nhà hàng ăn một bữa thật no là diễm phúc quá rồi. - Bởi từ nhỏ tới giờ chưa ai cho ăn một bữa ngon như thế bao giờ mà. Hãy gửi lời cảm ơn và về đi.
Về đi! Về đi và nhớ câu răn:
"Ham giàu đã thấy giàu chưa?
Vừa ăn vừa khóc như mưa tháng Mười"
 


1 nhận xét:

Trần Trung Kiên nói...

"Vừa ăn vừa khóc như mưa tháng mười" chính xác hơn với thành ngữ này, Đạt ui.
Cái kiểu ni thì ai thèm làm dâu, rễ của trường đại ... dốt kia nữa